Chiều nay tôi ngồì đây rảnh rỗi không biết làm gì trong căn phòng ngủ
lộng lẫy nằm trên đại lộ Champs-Élysée, Paris. Tôi nằm soãi người trên
giường trải sa tanh màu hồng mát rượi và Hoa, người bạn gái trung thành
đang pha cho tôi một ly vere de l'absinthe. Tôi hớp một hớp, cảm giác
khoan khoái và thỏa mãn chợt ùa đến khiến tôi nổi hứng, cảm thấy nên làm
một chuyện gì đó khác hơn là ngụp lặn hoài trong những cuộc ái ân nóng
bỏng quanh năm suốt tháng.
Tôi quyết định viết hồi ký. Ðúng thế,
tôi sẽ viết về cuộc đời tình ái loạn cuồng của tôi vì tôi tin chắc là
sôi nổi hơn cuộc đời của những người đàn bà Việt Nam khác ? Không phải
là tôi quá tự hào về kinh nghiệm gió trăng của mình, nhưng những mẩu
chuyện ái tình mà tôi sắp kể sau đây sẽ làm các bạn "bật ngửa". Hơn nữa,
tôi lại có tật thích khoe, thích chia sẻ những cảm giác đang chạy rần
rần khắp trong các mạch máu.
Nếu chỉ dựa vào ký ức, mà không có
gì tạo lại sự hứng thú liên tục trong lúc viết thì quả thật là buồn.
Nhưng may thay, cái đầu xinh xắn của con nhỏ Hoa đang nhúc nhích dưới
lớp áo lụa, và cái lưỡi tài tình của nó đang tạo cho tôi những cảm giác
hứng khởi để viết hồi ký. Những tiếng xì xụp như đang húp nước của nó
làm cho thính giác và cảm giác tôi đón nhận một cách đê mê.
Không
biết có phải khi "sướng"quá thí con người ta trở nên tục tằn hay không
?Chứ khi nhìn vào mặt những người đàn ông, nằm trên bụng tôi rên rỉ
những câu tục tĩu, rồi cuối cùng kêu tên tôi một cách điên dại. Tuyết
... T... u ... y... ế ...t, (chữ Tuyết kéo dài hay ngắn tùy theo nhịp
"hưởng" của từng ông). Khuôn mặt họ đỏ bừng lên, rồi dại đi trông thật
buồn cười. Thực ra, tên thật tôi không phải là Tuyết mà là Công Tằng Tôn
Nữ Thị Diệu Hương, do bố mẹ tôi đặt cho. Một cái tên rất là "vương
giả", có thể vì họ hàng vua chúa gì đó. Tôi sinh năm 1948, Mậu Tí ở Thừa
Thiên, cố đô Huế.
*
* *
Chẳng biết hên hay xui mà gia
đình tôi không có con trai, Chỉ toàn "thị mẹt", có bà chị lớn hơn tôi
hai mươi tháng. Tôi thì cho là hên, vì ba mẹ tôi thất vọng do không có
con trai, nên tôi mới được theo học hết bậc trung học (với niềm kỳ vọng
giúp cho đứa con gái cưng tránh khỏi tình trạng làm đầy tớ cho gia đình
chồng). Nhưng cũng là đều xui xẻo. Vì tôi và các chị, đã không được phép
quen biết hoặc giao du thân mật với lũ bạn trai như nhữngcô con gái
cùng trang lứa. Do đó, chị em tôi hoàn toàn dốt đặc về chuyện "chim cò"
giữa bọn con trai và con gái mới lớn. Ngay khi đã lớn tướng, nghe một
con bạn tiết lộ về chuyện sinh con đẻ cái tôi cho là "phịa". Sự việc ba
mẹ tôi phải "chơi" nhau rồi mới sinh ra được chúng tôi là chuyện quá sức
tưởng tượng, sau vài ngày đêm rút vào buồng, cuộn mình trong chăn, hờn
dỗi với chính mình, tôi đã gạt bỏ chuyện ghê tởm đó ra khỏi đầu, và cố
tránh né một cách tối đa con nhỏ đã kể chuyện đó cho tôi nghe chỉ vì nó
là người đầu tiên vô tình "tiết lộ" cho tôi biết sự bí mật ghê tởm đó.
Khỏi
cần nói thì quý vị cũng đoán là quãng đời thơ ấu của tôi tẻ nhạt vô
cùng. Vì không có những chuyện bày trò chơi "chim chuột" hay chơi trò
"vợ chồng" với lũ con trai và mãi đến năm mười sáu, tôi mới thực sự biến
thành một người đàn bà. Nhưng, có một sự tình cờ đáng nhớ xẩy ra vào
năm tôi lên chín tuổi và tôi muốn kể lại cho các bạn cùng nghe.
Vào
một ngày mưa gió bão bùng, tôi không ra sân chơi được, đành phải kiếm
cuốn sách nào đó để đọc cho hết giờ. Loay hoay, lục lọi trong ngăn bàn
của mẹ thì chỉ thấy những chồng thư cũ, những hình ảnh gia đình nằm lộn
tùng phèo trong ngăn kéo. Ðang lật những thứ lỉnh kỉnh đó lên thì bất
chợt tôi thấy có một vật gì màu nâu nâu dài bằng ngón tay cái. Cầm lên
ngắm nghía một hồi mà tôi vẫn không biết nó là cái gì. Thấy vật ngồ ngộ
tôi ngắm nghía hồi lâu rồi leo lên giường mẹ tôi ngồi. Tay vẫn cầm vật
đó, kéo dài ra thì nó giống như một cái bong bóng. Tôi hít mạnh lấy hơi,
rồi kê miệng vào thổi thì thấy nó từ từ căng phồng lên. Ồ ! thì ra nó
chỉ là một bong bóng nhỏ. Nhưng hình thù nó thì hơi kỳ kỳ, hơi ngộ ngộ.
Tôi lại kê miệng vào thổi tiếp hơi nữa, thì đúng lúc mẹ tôi bước vào
phòng. Nhìn thấy tôi đang hóp bụng, phùng má thổi hơi vào cái bong bóng
nhỏ, thì cặp mắt bà trợn trừng lên, mặt chợt đỏ gay, bước đến túm tóc
tôi xoắn mạnh, lôi tôi tới góc phòng, với tay lấy cây chổi lông gà trên
nóc tủ rồi thẳng tay quật túi bụi vào đít tôi đến cả chục cái.
Tôi
bị đòn một trận nhừ tử mà không hiểi vì sao. Từ đó tôi đâm ra hận mẹ.
Trận đòn "oan" này khiến tôi rút sâu hơn vào cái thế giới riêng tư, nhỏ
bé của tôi một lần nữa. Vài tháng sau, tôi mới nghe phong phanh ai nói
về cái vật làm tôi bị đòn đó là cái "áo mưa", một dụng cụ ngừa thai của
mẹ. Có lẽ vì bà xấu hổ khi thấy con gái mình khám phá ra chuyện tình dục
nên đã phản ứng dữ dội như vậy. Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, mà mãi đến
ngày hôm nay, với tất cả các kinh nghiệm và hiểu biết của tôi trong lãnh
vực tình dục, tôi vẫn ghét cái "áo mưa" đó. Mỗi lần nghĩ đến hoặc nhìn
thấy nó, là tôi lại bị một cảm giác mơ hồ nào đó ùa đến, khiến tôi cảm
thấy buồn nôn và đâm ra sợ hãi vu vơ.
========================================
Phần 1
Vào
một buổi sa1ng đẹp trời mùa Thu - không khí êm ả và thoải mái dễ làm
cho thi sĩ nổi hứng sáng tác những bài thơ tình ướt át. Có một con nhỏ
tóc đen mượt, xỏa dài xuống lưng khoảng chừng mười bảy tuổi, với một
thân hình đang trên đà nảy nở, ngồi trong lớp học lơ đãng nhìn ra khung
cửa sổ. Con bé đó là tôi, thầm nghĩ: "Trời hôm nay đẹp quá!"
Gần
trưa, tất cả con gái được cô giáo cho phép đi bơi ở một cái hồ gần
trưởng. Trên đường ra hồ bơi, mặc dù miệng vẫn tíu tít chuyện trò với
các bạn, nhưng tôi vẫn cảm giác có một cái gì "ươn ướt" đang rịn ra ở
giữa hai đùi và cái băng vệ sinh cộm lên giữa háng nhắc chừng là hôm nay
tôi không thể xuống bơi với các bạn được. Thật là bực mình! Gớm quá!
Giá mình là đàn ông nhỉ ? Tôi bực dọc nghĩ. Nhăn mạt rán xua đuổi ý nghĩ
kỳ cục ra khỏi đầu, tôi ngồi phệt xuống bãi cỏ, dựa lưng vào một gốc
cây nhìn đám con gái bơi đùa với nhau từ xa. Ánh nắng buổi trưa bắt đầu
gay gắt, tôi cảm thấy mồ hôi rịn ra ở lưng và gáy. Rồi thì sau gần hai
tiếng đồng hồ vui đùa dưới nước, cả bọn được gọi lên, ngồi vòng tròng
chung quanh chỗ bóng cây mát tôi đang ngồi, để nghe cô giáo đọc một
chuyện cổ tích Tây phương. Có một câu cứ vướng vất mãi trong đầu tôi
"Hoàng tử tra chiếc chìa khóa kỳ diệu vào ổ khóa và xoay ...và xoay !"
Những chữ này cứ vang dội lên trong tâm tư tôi, lập đi lập lại nhiều lần
gần như tạo thành một nhịp đập đều đặn nhưng cường độ mỗi lúc một tăng
lên. Cắn môi một cách mơ hồ mong lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng mặt trời
đang lên cao quá đỉnh đầu, làm độ nóng trong người tôi tăng lên. Tự
nhiên tôi cảm thấy xấu hổ về những ý tưởng kỳ quặc. Giơ tay lên, tôi xin
phép cô giáo được trở về lớp trước mọi người vì lý do không được khỏe
trong người.
Tôi đẩy mạnh cửa phòng vệ sinh con gái, một mùi hôi
thối quen thuộc của nước tiểu xông lên mũi, tôi nhăn mặt. Chợt nghe có
tiếng hai đứa con gái kêu "suỵt" một tiếng rồi im, khi chúng thấy tôi
bước vào.
"Ê, Tuyết ! Mày có nghe cô giáo hỏi tụi tao không ?... Mày cũng đừng nói gì về tụi tao nhen !"
Vừa nói, một đứa vừa lấy tay vuốt sửa lại chiếc váy đầm cho ngay ngắn, tiếp:
"Tụi tao đang nói về con Loan."
Con nhỏ kia xen vào:
"Mẹ con Loan đuổi nó ra khỏi nhà, mày có nghe chuyện đó chưa ?"
Tôi lắc đầu, nó nói tiếp:
"Cái
thằng làm chuyện đó ...chuyện ...mày biết chuyện gì rồi chứ ...chuyện
đó đó ...thằng đó là một thằng lính nên mẹ con Loan không chịu gả !"
Tôi
vẫn im lặng rồi đi vào phòng vệ sinh làm công việc thay "băng". Tôi
thầm nghĩ "lại thêm một chuyện không hay cho cái trường nữ này ? Nhưng
mà hình như có cái gì kỳ kỳ giữa hai con nhỏ này ? Chẳng lẽ ?... Hừ, đời
nào ! Mà tụi nó thì làm được gì với nhau ?" Tôi nhìn lên vách có những
dòng chữ ghi ngoằn ngoèo bằng đủ loại mực, có vài câu thơ trứ danh, tục
tĩu:
Con cu là một loại chim quý
Tôi làm con gái phải quỵ lụy
Nó cũng làm hại bao đời con gái
Và cũng làm cho có đứa phải mang thai ...
Tôi
mỉm cười vu vơ rồi đứng lên kéo váy đầm, cài nút xong xuôi rồi bước ra.
Ngọc và Phương đang ôm eo ếch nhau. Tôi liếc chúng một giây xong đi về
lớp học, vừa đi tôi vừa suy nghĩ về tụi nó. Một luồng khí lạnh và nóng
thay phiên nhau chạy dọc theo xưong sống. Cảm giác kỳ kỳ và ngộ ngộ đang
chạy rần rần khắp người tôi. Buổi học còn lại sao mà dài lê thê thế này
..."Hoàng tử tra chiếc chìa khóa kỳ diệu vào ổ khóa và xoay ...và xoay
!" Ðúng là những ý tưởng quái dị của tuổi ô mai.
lộng lẫy nằm trên đại lộ Champs-Élysée, Paris. Tôi nằm soãi người trên
giường trải sa tanh màu hồng mát rượi và Hoa, người bạn gái trung thành
đang pha cho tôi một ly vere de l'absinthe. Tôi hớp một hớp, cảm giác
khoan khoái và thỏa mãn chợt ùa đến khiến tôi nổi hứng, cảm thấy nên làm
một chuyện gì đó khác hơn là ngụp lặn hoài trong những cuộc ái ân nóng
bỏng quanh năm suốt tháng.
Tôi quyết định viết hồi ký. Ðúng thế,
tôi sẽ viết về cuộc đời tình ái loạn cuồng của tôi vì tôi tin chắc là
sôi nổi hơn cuộc đời của những người đàn bà Việt Nam khác ? Không phải
là tôi quá tự hào về kinh nghiệm gió trăng của mình, nhưng những mẩu
chuyện ái tình mà tôi sắp kể sau đây sẽ làm các bạn "bật ngửa". Hơn nữa,
tôi lại có tật thích khoe, thích chia sẻ những cảm giác đang chạy rần
rần khắp trong các mạch máu.
Nếu chỉ dựa vào ký ức, mà không có
gì tạo lại sự hứng thú liên tục trong lúc viết thì quả thật là buồn.
Nhưng may thay, cái đầu xinh xắn của con nhỏ Hoa đang nhúc nhích dưới
lớp áo lụa, và cái lưỡi tài tình của nó đang tạo cho tôi những cảm giác
hứng khởi để viết hồi ký. Những tiếng xì xụp như đang húp nước của nó
làm cho thính giác và cảm giác tôi đón nhận một cách đê mê.
Không
biết có phải khi "sướng"quá thí con người ta trở nên tục tằn hay không
?Chứ khi nhìn vào mặt những người đàn ông, nằm trên bụng tôi rên rỉ
những câu tục tĩu, rồi cuối cùng kêu tên tôi một cách điên dại. Tuyết
... T... u ... y... ế ...t, (chữ Tuyết kéo dài hay ngắn tùy theo nhịp
"hưởng" của từng ông). Khuôn mặt họ đỏ bừng lên, rồi dại đi trông thật
buồn cười. Thực ra, tên thật tôi không phải là Tuyết mà là Công Tằng Tôn
Nữ Thị Diệu Hương, do bố mẹ tôi đặt cho. Một cái tên rất là "vương
giả", có thể vì họ hàng vua chúa gì đó. Tôi sinh năm 1948, Mậu Tí ở Thừa
Thiên, cố đô Huế.
*
* *
Chẳng biết hên hay xui mà gia
đình tôi không có con trai, Chỉ toàn "thị mẹt", có bà chị lớn hơn tôi
hai mươi tháng. Tôi thì cho là hên, vì ba mẹ tôi thất vọng do không có
con trai, nên tôi mới được theo học hết bậc trung học (với niềm kỳ vọng
giúp cho đứa con gái cưng tránh khỏi tình trạng làm đầy tớ cho gia đình
chồng). Nhưng cũng là đều xui xẻo. Vì tôi và các chị, đã không được phép
quen biết hoặc giao du thân mật với lũ bạn trai như nhữngcô con gái
cùng trang lứa. Do đó, chị em tôi hoàn toàn dốt đặc về chuyện "chim cò"
giữa bọn con trai và con gái mới lớn. Ngay khi đã lớn tướng, nghe một
con bạn tiết lộ về chuyện sinh con đẻ cái tôi cho là "phịa". Sự việc ba
mẹ tôi phải "chơi" nhau rồi mới sinh ra được chúng tôi là chuyện quá sức
tưởng tượng, sau vài ngày đêm rút vào buồng, cuộn mình trong chăn, hờn
dỗi với chính mình, tôi đã gạt bỏ chuyện ghê tởm đó ra khỏi đầu, và cố
tránh né một cách tối đa con nhỏ đã kể chuyện đó cho tôi nghe chỉ vì nó
là người đầu tiên vô tình "tiết lộ" cho tôi biết sự bí mật ghê tởm đó.
Khỏi
cần nói thì quý vị cũng đoán là quãng đời thơ ấu của tôi tẻ nhạt vô
cùng. Vì không có những chuyện bày trò chơi "chim chuột" hay chơi trò
"vợ chồng" với lũ con trai và mãi đến năm mười sáu, tôi mới thực sự biến
thành một người đàn bà. Nhưng, có một sự tình cờ đáng nhớ xẩy ra vào
năm tôi lên chín tuổi và tôi muốn kể lại cho các bạn cùng nghe.
Vào
một ngày mưa gió bão bùng, tôi không ra sân chơi được, đành phải kiếm
cuốn sách nào đó để đọc cho hết giờ. Loay hoay, lục lọi trong ngăn bàn
của mẹ thì chỉ thấy những chồng thư cũ, những hình ảnh gia đình nằm lộn
tùng phèo trong ngăn kéo. Ðang lật những thứ lỉnh kỉnh đó lên thì bất
chợt tôi thấy có một vật gì màu nâu nâu dài bằng ngón tay cái. Cầm lên
ngắm nghía một hồi mà tôi vẫn không biết nó là cái gì. Thấy vật ngồ ngộ
tôi ngắm nghía hồi lâu rồi leo lên giường mẹ tôi ngồi. Tay vẫn cầm vật
đó, kéo dài ra thì nó giống như một cái bong bóng. Tôi hít mạnh lấy hơi,
rồi kê miệng vào thổi thì thấy nó từ từ căng phồng lên. Ồ ! thì ra nó
chỉ là một bong bóng nhỏ. Nhưng hình thù nó thì hơi kỳ kỳ, hơi ngộ ngộ.
Tôi lại kê miệng vào thổi tiếp hơi nữa, thì đúng lúc mẹ tôi bước vào
phòng. Nhìn thấy tôi đang hóp bụng, phùng má thổi hơi vào cái bong bóng
nhỏ, thì cặp mắt bà trợn trừng lên, mặt chợt đỏ gay, bước đến túm tóc
tôi xoắn mạnh, lôi tôi tới góc phòng, với tay lấy cây chổi lông gà trên
nóc tủ rồi thẳng tay quật túi bụi vào đít tôi đến cả chục cái.
Tôi
bị đòn một trận nhừ tử mà không hiểi vì sao. Từ đó tôi đâm ra hận mẹ.
Trận đòn "oan" này khiến tôi rút sâu hơn vào cái thế giới riêng tư, nhỏ
bé của tôi một lần nữa. Vài tháng sau, tôi mới nghe phong phanh ai nói
về cái vật làm tôi bị đòn đó là cái "áo mưa", một dụng cụ ngừa thai của
mẹ. Có lẽ vì bà xấu hổ khi thấy con gái mình khám phá ra chuyện tình dục
nên đã phản ứng dữ dội như vậy. Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, mà mãi đến
ngày hôm nay, với tất cả các kinh nghiệm và hiểu biết của tôi trong lãnh
vực tình dục, tôi vẫn ghét cái "áo mưa" đó. Mỗi lần nghĩ đến hoặc nhìn
thấy nó, là tôi lại bị một cảm giác mơ hồ nào đó ùa đến, khiến tôi cảm
thấy buồn nôn và đâm ra sợ hãi vu vơ.
========================================
Phần 1
Vào
một buổi sa1ng đẹp trời mùa Thu - không khí êm ả và thoải mái dễ làm
cho thi sĩ nổi hứng sáng tác những bài thơ tình ướt át. Có một con nhỏ
tóc đen mượt, xỏa dài xuống lưng khoảng chừng mười bảy tuổi, với một
thân hình đang trên đà nảy nở, ngồi trong lớp học lơ đãng nhìn ra khung
cửa sổ. Con bé đó là tôi, thầm nghĩ: "Trời hôm nay đẹp quá!"
Gần
trưa, tất cả con gái được cô giáo cho phép đi bơi ở một cái hồ gần
trưởng. Trên đường ra hồ bơi, mặc dù miệng vẫn tíu tít chuyện trò với
các bạn, nhưng tôi vẫn cảm giác có một cái gì "ươn ướt" đang rịn ra ở
giữa hai đùi và cái băng vệ sinh cộm lên giữa háng nhắc chừng là hôm nay
tôi không thể xuống bơi với các bạn được. Thật là bực mình! Gớm quá!
Giá mình là đàn ông nhỉ ? Tôi bực dọc nghĩ. Nhăn mạt rán xua đuổi ý nghĩ
kỳ cục ra khỏi đầu, tôi ngồi phệt xuống bãi cỏ, dựa lưng vào một gốc
cây nhìn đám con gái bơi đùa với nhau từ xa. Ánh nắng buổi trưa bắt đầu
gay gắt, tôi cảm thấy mồ hôi rịn ra ở lưng và gáy. Rồi thì sau gần hai
tiếng đồng hồ vui đùa dưới nước, cả bọn được gọi lên, ngồi vòng tròng
chung quanh chỗ bóng cây mát tôi đang ngồi, để nghe cô giáo đọc một
chuyện cổ tích Tây phương. Có một câu cứ vướng vất mãi trong đầu tôi
"Hoàng tử tra chiếc chìa khóa kỳ diệu vào ổ khóa và xoay ...và xoay !"
Những chữ này cứ vang dội lên trong tâm tư tôi, lập đi lập lại nhiều lần
gần như tạo thành một nhịp đập đều đặn nhưng cường độ mỗi lúc một tăng
lên. Cắn môi một cách mơ hồ mong lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng mặt trời
đang lên cao quá đỉnh đầu, làm độ nóng trong người tôi tăng lên. Tự
nhiên tôi cảm thấy xấu hổ về những ý tưởng kỳ quặc. Giơ tay lên, tôi xin
phép cô giáo được trở về lớp trước mọi người vì lý do không được khỏe
trong người.
Tôi đẩy mạnh cửa phòng vệ sinh con gái, một mùi hôi
thối quen thuộc của nước tiểu xông lên mũi, tôi nhăn mặt. Chợt nghe có
tiếng hai đứa con gái kêu "suỵt" một tiếng rồi im, khi chúng thấy tôi
bước vào.
"Ê, Tuyết ! Mày có nghe cô giáo hỏi tụi tao không ?... Mày cũng đừng nói gì về tụi tao nhen !"
Vừa nói, một đứa vừa lấy tay vuốt sửa lại chiếc váy đầm cho ngay ngắn, tiếp:
"Tụi tao đang nói về con Loan."
Con nhỏ kia xen vào:
"Mẹ con Loan đuổi nó ra khỏi nhà, mày có nghe chuyện đó chưa ?"
Tôi lắc đầu, nó nói tiếp:
"Cái
thằng làm chuyện đó ...chuyện ...mày biết chuyện gì rồi chứ ...chuyện
đó đó ...thằng đó là một thằng lính nên mẹ con Loan không chịu gả !"
Tôi
vẫn im lặng rồi đi vào phòng vệ sinh làm công việc thay "băng". Tôi
thầm nghĩ "lại thêm một chuyện không hay cho cái trường nữ này ? Nhưng
mà hình như có cái gì kỳ kỳ giữa hai con nhỏ này ? Chẳng lẽ ?... Hừ, đời
nào ! Mà tụi nó thì làm được gì với nhau ?" Tôi nhìn lên vách có những
dòng chữ ghi ngoằn ngoèo bằng đủ loại mực, có vài câu thơ trứ danh, tục
tĩu:
Con cu là một loại chim quý
Tôi làm con gái phải quỵ lụy
Nó cũng làm hại bao đời con gái
Và cũng làm cho có đứa phải mang thai ...
Tôi
mỉm cười vu vơ rồi đứng lên kéo váy đầm, cài nút xong xuôi rồi bước ra.
Ngọc và Phương đang ôm eo ếch nhau. Tôi liếc chúng một giây xong đi về
lớp học, vừa đi tôi vừa suy nghĩ về tụi nó. Một luồng khí lạnh và nóng
thay phiên nhau chạy dọc theo xưong sống. Cảm giác kỳ kỳ và ngộ ngộ đang
chạy rần rần khắp người tôi. Buổi học còn lại sao mà dài lê thê thế này
..."Hoàng tử tra chiếc chìa khóa kỳ diệu vào ổ khóa và xoay ...và xoay
!" Ðúng là những ý tưởng quái dị của tuổi ô mai.