Mới đến giờ lên đèn mà Thổ Khôi đã rửa xong chân tay mặt mũi. Vợ hắn
đang ngồi trước ti vi xem phim. “Tách” - Thổ Khôi tắt cái tivi. Hôm nay
hắn vào thành phố làm ăn, gặp may kiếm được khá nhiều tiền, nhưng mệt bã
người, bây giờ buồn ngủ lắm rồi, muốn đi nằm sớm. Thúy Hoa chiều ý
chồng, lặng lẽ chui vào màn như một con chuột. Đợi khi Thổ Khôi đã lên
giường, cô bèn tắt đèn.
“Tắt đèn làm gì!” - Thổ Khôi lầu bầu, lại bật đèn lên, rồi hai tay hắn quờ quạng ôm lấy vợ.
“Cái lão quỷ này, không biết xấu hổ à... Bị ma ám hay sao thế hả?”.
Thổ
Khôi chẳng nói chẳng rằng, loáng một cái đã lột hết quần áo lót của vợ.
Cưới nhau đã ba năm, làm cái chuyện kia bao nhiêu lần rồi, thế mà hôm
nay lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy thân thể người đàn bà. Mắt hắn đờ ra,
đầu óc như mụ đi. Cặp vú có hai núm nhỏ màu sẫm trông như hai cái sừng
dê mới nhú, trông đẹp bằng mấy thứ vú làm bằng cao su bày trong cửa hàng
trên phố và mê ly hơn nhiều. Cái lưng thon thon, đôi chân dài dài, làn
da trắng trẻo mịn màng như cây cải bắp mới lớn. Mình phải “làm” thôi,
Thổ Khôi mút mút đầu lưỡi. Thúy Hoa của mình còn “nghệ thuật” hơn nhiều
so với những bức tranh vẽ các cô gái trần truồng hắn vừa nhìn thấy trên
thành phố sáng nay.
... “Ai mua vé không, ai mua vé không? Phim
Giọt máu trinh nữ, phim Mỹ loại độc đây. Cơ hội hiếm có!”. Lũ phe vé mất
dạy, vé giá 5 hào mà chúng bán đắt gấp 10 lần. Thổ Khôi đắn đo mãi mới
dám mua một chiếc. Khi vào rạp chiếu bóng, nhân viên soát vé bảo: “Đây
là vé xem triển lãm hội họa ở gian bên chứ không phải vé xem phim, bác
mắc lừa chúng nó rồi”. Thổ Khôi giận điên người định xé béng chiếc vé
ấy, nhưng nghĩ lại, vé đã trót mua rồi, triển lãm lại ở ngay bên cạnh,
tội gì chẳng đảo qua một tí, xem thiên hạ vẽ thế nào cũng hay chán.
Vào
triển lãm rồi, Thổ Khôi mới cảm thấy kỳ lạ làm sao. Ôi mẹ ơi, trên
tường treo bao nhiêu là tranh vẽ đàn bà không mặc tí tẹo quần áo nào mới
kinh chứ! Hắn len lét liếc nhìn xung quanh, sau khi không thấy có người
quen nào mới thở một hơi dài khoan khoái. Người trong xóm mà biết mình
vào đây thì “dư luận” gay lắm!
“Này cậu gì ơi, tranh vẽ người
trần truồng thế này mà sao bên công an người ta lại không có ý kiến gì
nhỉ? Thằng cha Vương Tiểu Nhị xóm tớ chỉ bán có mấy bộ tú lơ khơ vẽ đàn
bà ở truồng thôi mà đã bị công an tóm cổ đưa lên đồn đấy!”.
“Đồng chí ơi, đấy là những thứ văn hóa phẩm khiêu dâm. Còn đây người ta gọi là nghệ thuật. Khác nhau đấy!”.
Đầu
óc Thổ Khôi bỗng sáng ra như căn phòng tối được thắp đèn. Trên đường về
nhà trọ, hắn mê mẩn người, trong óc hiện lên toàn là hình đàn bà trần
truồng các kiểu. Nghĩ mãi, rồi hắn cũng nghĩ tới cô vợ Thúy Hoa của hắn.
Vợ mình xinh nhất xóm đấy chứ, mặt xinh này, thân hình cũng gọn gàng
này, chỉ có điều suốt ngày mặc bộ quần áo rộng thùng thình, mọi đêm mình
có làm cái chuyện kia thì cũng tắt đèn tối như hũ nút, chẳng được ngắm
nghía gì, thật phí của. Lần này về nhà quyết phải bắt cô ấy “nghệ thuật
nghệ thuật” một tí chứ. Thế là Thổ Khôi tạt vào chợ đêm mua cho vợ một
bộ váy loại lụa mỏng tang nhìn thấy cả da thịt.
... Dưới ánh đèn
sáng, Thúy Hoa trần như nhộng ra sức giãy giụa. Mọi khi cô ấy vẫn ngoan
ngoãn theo hắn kia mà! Lần chống trả này chỉ khiến cho Thổ Khôi càng
thêm xúc động hăng tiết. Hắn thở phì phò ráng sức đè vợ xuống... Xong
việc, Thổ Khôi cảm thấy hôm nay mình mới được làm người đàn ông thật sự.
Hắn ngồi dậy, tợp một ngụm trà rồi định làm tiếp lần nữa. Ai ngờ cô vợ
bỗng bật khóc hu hu. Mới đầu Thổ Khôi còn có chút khoái chí vì đắc ý,
nhưng rồi hắn lập tức cảm thấy tình hình có chiều hướng nguy hiểm. Người
đàn bà càng khóc càng to, càng thương tâm. Cuối cùng, tiếng gào khóc ấy
khiến ông bố Thổ Khôi chạy đến đập cửa vào phòng.
Mẹ Thổ Khôi
mất từ khi hắn còn ẵm ngửa. Ông bố một mình gà trống nuôi con nên người,
cho nên Thổ Khôi rất kính nể, sợ bố một phép. Cái nhà ba người này, Thổ
Khôi vâng lời bố, bố hắn nghe lời con dâu, Thúy Hoa là cao nhất, cái
trật tự ấy chẳng ai dám đảo lộn.
“Nói cho tao xem nào, có việc
gì thế hả? Đang yên ổn không đâu lại bắt nạt con Thúy Hoa, mày có muốn
để tao xé xác ra không hả, thằng kia?”.
“Thưa bố, không có chuyện gì đâu ạ”.
“Không
có chuyện, lại còn không có chuyện gì hả, đồ vô lương tâm, hu hu!” -
thấy được bố chồng bênh, Thúy Hoa khóc càng to. Đang khóc, bỗng nghĩ đến
cái túi xách chồng mang về chiều nay, cô bèn chạy đến lục túi. Quả
nhiên Thúy Hoa lấy ngay ra được cái váy kia. Bây giờ thì càng rắc rối to
rồi! “Bố xem, cái thứ váy này chẳng hiểu anh ấy mua cho con đĩ nào
đây... Đổ đốn ra thành phố chơi bời với lũ đàn bà ngoài ấy, về nhà lại
định học đòi bắt nạt con... Trời ơi! Hu hu! Con không muốn sống nữa!”.
Thổ
Khôi chớp chớp mắt, tròng mắt trắng dã, mồ hôi toát ra như tắm. Bị ông
bố truy hỏi mãi, cuối cùng hắn đành ấp úng kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Ông bố giận tái mặt, những đường gân xanh trên trán ông run bần bật. Ông
cầm chiếc ống điếu phang một cái vào đầu Thổ Khôi: “Đồ con mất dạy, mất
dạy! Tám đời nhà ta thế là bị mày làm tan tành sụp đổ cả rồi, Lại còn
nghĩ ra chuyện đi xem đàn bà ở truồng nữa cơ, mày không thấy thằng Nhị
Tiểu vừa bị người bên công an tóm cổ lôi đi hả?”.
“Thưa bố, chuyện này khác ạ. Người ta làm chuyện khiêu... khiêu gì gì ấy cơ ạ. Còn con chỉ xem nghệ thuật thôi ạ”.
“Đồ
súc sinh, lại còn già mồm hả!”. Cái ống điếu lại phang một cái nữa vào
đầu Thổ Khôi, lần này phang mạnh hơn. “Lần sau mà mày còn vào thành phố
thì ông chặt chân, nghe chưa!”.
Cũng chẳng hiểu tại sao, hôm sau
người trong xóm trông thấy Thổ Khôi ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, ghé tai
nhau thì thầm cứ như chỉ sau một đêm mà trên đầu hắn bỗng mọc sừng hay
sao ấy. Biết là chuyện lan ra ngoài xóm rồi, cho nên trông thấy ai là
Thổ Khôi lẩn ngay. Thế nhưng cũng có lúc chẳng trốn đi đâu được. Mụ Hai,
cái mụ gái góa trong xóm ngày thường vẫn bám riết tán tỉnh Thổ Khôi ấy,
hôm nay mặt mày hớn hở tươi roi rói hẳn lên. Mụ õng ẹo chặn đường Thổ
Khôi: “Thế nào, muốn xem mụ già này cởi truồng hả? Nhà tớ không có ai
đâu, vào đây tớ cho xem này”. Thổ Khôi ngượng chín người chỉ muốn độn
thổ.
Tối hôm ấy trước khi lên giường, hắn chủ động tắt đèn chứ không để vợ tắt như mọi khi.!!!
đang ngồi trước ti vi xem phim. “Tách” - Thổ Khôi tắt cái tivi. Hôm nay
hắn vào thành phố làm ăn, gặp may kiếm được khá nhiều tiền, nhưng mệt bã
người, bây giờ buồn ngủ lắm rồi, muốn đi nằm sớm. Thúy Hoa chiều ý
chồng, lặng lẽ chui vào màn như một con chuột. Đợi khi Thổ Khôi đã lên
giường, cô bèn tắt đèn.
“Tắt đèn làm gì!” - Thổ Khôi lầu bầu, lại bật đèn lên, rồi hai tay hắn quờ quạng ôm lấy vợ.
“Cái lão quỷ này, không biết xấu hổ à... Bị ma ám hay sao thế hả?”.
Thổ
Khôi chẳng nói chẳng rằng, loáng một cái đã lột hết quần áo lót của vợ.
Cưới nhau đã ba năm, làm cái chuyện kia bao nhiêu lần rồi, thế mà hôm
nay lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy thân thể người đàn bà. Mắt hắn đờ ra,
đầu óc như mụ đi. Cặp vú có hai núm nhỏ màu sẫm trông như hai cái sừng
dê mới nhú, trông đẹp bằng mấy thứ vú làm bằng cao su bày trong cửa hàng
trên phố và mê ly hơn nhiều. Cái lưng thon thon, đôi chân dài dài, làn
da trắng trẻo mịn màng như cây cải bắp mới lớn. Mình phải “làm” thôi,
Thổ Khôi mút mút đầu lưỡi. Thúy Hoa của mình còn “nghệ thuật” hơn nhiều
so với những bức tranh vẽ các cô gái trần truồng hắn vừa nhìn thấy trên
thành phố sáng nay.
... “Ai mua vé không, ai mua vé không? Phim
Giọt máu trinh nữ, phim Mỹ loại độc đây. Cơ hội hiếm có!”. Lũ phe vé mất
dạy, vé giá 5 hào mà chúng bán đắt gấp 10 lần. Thổ Khôi đắn đo mãi mới
dám mua một chiếc. Khi vào rạp chiếu bóng, nhân viên soát vé bảo: “Đây
là vé xem triển lãm hội họa ở gian bên chứ không phải vé xem phim, bác
mắc lừa chúng nó rồi”. Thổ Khôi giận điên người định xé béng chiếc vé
ấy, nhưng nghĩ lại, vé đã trót mua rồi, triển lãm lại ở ngay bên cạnh,
tội gì chẳng đảo qua một tí, xem thiên hạ vẽ thế nào cũng hay chán.
Vào
triển lãm rồi, Thổ Khôi mới cảm thấy kỳ lạ làm sao. Ôi mẹ ơi, trên
tường treo bao nhiêu là tranh vẽ đàn bà không mặc tí tẹo quần áo nào mới
kinh chứ! Hắn len lét liếc nhìn xung quanh, sau khi không thấy có người
quen nào mới thở một hơi dài khoan khoái. Người trong xóm mà biết mình
vào đây thì “dư luận” gay lắm!
“Này cậu gì ơi, tranh vẽ người
trần truồng thế này mà sao bên công an người ta lại không có ý kiến gì
nhỉ? Thằng cha Vương Tiểu Nhị xóm tớ chỉ bán có mấy bộ tú lơ khơ vẽ đàn
bà ở truồng thôi mà đã bị công an tóm cổ đưa lên đồn đấy!”.
“Đồng chí ơi, đấy là những thứ văn hóa phẩm khiêu dâm. Còn đây người ta gọi là nghệ thuật. Khác nhau đấy!”.
Đầu
óc Thổ Khôi bỗng sáng ra như căn phòng tối được thắp đèn. Trên đường về
nhà trọ, hắn mê mẩn người, trong óc hiện lên toàn là hình đàn bà trần
truồng các kiểu. Nghĩ mãi, rồi hắn cũng nghĩ tới cô vợ Thúy Hoa của hắn.
Vợ mình xinh nhất xóm đấy chứ, mặt xinh này, thân hình cũng gọn gàng
này, chỉ có điều suốt ngày mặc bộ quần áo rộng thùng thình, mọi đêm mình
có làm cái chuyện kia thì cũng tắt đèn tối như hũ nút, chẳng được ngắm
nghía gì, thật phí của. Lần này về nhà quyết phải bắt cô ấy “nghệ thuật
nghệ thuật” một tí chứ. Thế là Thổ Khôi tạt vào chợ đêm mua cho vợ một
bộ váy loại lụa mỏng tang nhìn thấy cả da thịt.
... Dưới ánh đèn
sáng, Thúy Hoa trần như nhộng ra sức giãy giụa. Mọi khi cô ấy vẫn ngoan
ngoãn theo hắn kia mà! Lần chống trả này chỉ khiến cho Thổ Khôi càng
thêm xúc động hăng tiết. Hắn thở phì phò ráng sức đè vợ xuống... Xong
việc, Thổ Khôi cảm thấy hôm nay mình mới được làm người đàn ông thật sự.
Hắn ngồi dậy, tợp một ngụm trà rồi định làm tiếp lần nữa. Ai ngờ cô vợ
bỗng bật khóc hu hu. Mới đầu Thổ Khôi còn có chút khoái chí vì đắc ý,
nhưng rồi hắn lập tức cảm thấy tình hình có chiều hướng nguy hiểm. Người
đàn bà càng khóc càng to, càng thương tâm. Cuối cùng, tiếng gào khóc ấy
khiến ông bố Thổ Khôi chạy đến đập cửa vào phòng.
Mẹ Thổ Khôi
mất từ khi hắn còn ẵm ngửa. Ông bố một mình gà trống nuôi con nên người,
cho nên Thổ Khôi rất kính nể, sợ bố một phép. Cái nhà ba người này, Thổ
Khôi vâng lời bố, bố hắn nghe lời con dâu, Thúy Hoa là cao nhất, cái
trật tự ấy chẳng ai dám đảo lộn.
“Nói cho tao xem nào, có việc
gì thế hả? Đang yên ổn không đâu lại bắt nạt con Thúy Hoa, mày có muốn
để tao xé xác ra không hả, thằng kia?”.
“Thưa bố, không có chuyện gì đâu ạ”.
“Không
có chuyện, lại còn không có chuyện gì hả, đồ vô lương tâm, hu hu!” -
thấy được bố chồng bênh, Thúy Hoa khóc càng to. Đang khóc, bỗng nghĩ đến
cái túi xách chồng mang về chiều nay, cô bèn chạy đến lục túi. Quả
nhiên Thúy Hoa lấy ngay ra được cái váy kia. Bây giờ thì càng rắc rối to
rồi! “Bố xem, cái thứ váy này chẳng hiểu anh ấy mua cho con đĩ nào
đây... Đổ đốn ra thành phố chơi bời với lũ đàn bà ngoài ấy, về nhà lại
định học đòi bắt nạt con... Trời ơi! Hu hu! Con không muốn sống nữa!”.
Thổ
Khôi chớp chớp mắt, tròng mắt trắng dã, mồ hôi toát ra như tắm. Bị ông
bố truy hỏi mãi, cuối cùng hắn đành ấp úng kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Ông bố giận tái mặt, những đường gân xanh trên trán ông run bần bật. Ông
cầm chiếc ống điếu phang một cái vào đầu Thổ Khôi: “Đồ con mất dạy, mất
dạy! Tám đời nhà ta thế là bị mày làm tan tành sụp đổ cả rồi, Lại còn
nghĩ ra chuyện đi xem đàn bà ở truồng nữa cơ, mày không thấy thằng Nhị
Tiểu vừa bị người bên công an tóm cổ lôi đi hả?”.
“Thưa bố, chuyện này khác ạ. Người ta làm chuyện khiêu... khiêu gì gì ấy cơ ạ. Còn con chỉ xem nghệ thuật thôi ạ”.
“Đồ
súc sinh, lại còn già mồm hả!”. Cái ống điếu lại phang một cái nữa vào
đầu Thổ Khôi, lần này phang mạnh hơn. “Lần sau mà mày còn vào thành phố
thì ông chặt chân, nghe chưa!”.
Cũng chẳng hiểu tại sao, hôm sau
người trong xóm trông thấy Thổ Khôi ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, ghé tai
nhau thì thầm cứ như chỉ sau một đêm mà trên đầu hắn bỗng mọc sừng hay
sao ấy. Biết là chuyện lan ra ngoài xóm rồi, cho nên trông thấy ai là
Thổ Khôi lẩn ngay. Thế nhưng cũng có lúc chẳng trốn đi đâu được. Mụ Hai,
cái mụ gái góa trong xóm ngày thường vẫn bám riết tán tỉnh Thổ Khôi ấy,
hôm nay mặt mày hớn hở tươi roi rói hẳn lên. Mụ õng ẹo chặn đường Thổ
Khôi: “Thế nào, muốn xem mụ già này cởi truồng hả? Nhà tớ không có ai
đâu, vào đây tớ cho xem này”. Thổ Khôi ngượng chín người chỉ muốn độn
thổ.
Tối hôm ấy trước khi lên giường, hắn chủ động tắt đèn chứ không để vợ tắt như mọi khi.!!!